Độc Quyền CHUYỆN CÔNG SỞ

- Chú ý:
Truy cập THANHLAU.LINK khi web bị chặn

Ngân_Anna

Vợ bé Ngao Du
Mỹ nữ Thanh Lâu
Một sáng tác của Ngân_Anna
ceaadcf12a937042c21dcb544cab40cc.jpg

(ảnh sưu tầm)
LTS:
- Truyện được post độc quyền tại web thanhlau. Vui lòng xin phép tác giả trước khi sử dụng vào mục đích khác.

- Truyện kể về các mối tình công sở, giữa đồng nghiệp nam và nữ, giữa mối quan hệ Sếp và nhân viên, FWB, ONS xen lẫn tí Femdom.

- Tác giả rất vui khi nhận được mọi lời góp ý của member.


CHƯƠNG I: ĐỒNG NGHIỆP VỪA MỚI CŨ.
Nhỏ Ngọc đồng nghiệp khác phòng kéo ghế, tay cầm ly nước đặt xuống bàn nhìn Ngân, thở dài chầm chậm buôn chuyện: "Ê ! Bà biết tin gì chưa?". "Tin gì? Lại đi hóng drama của phòng nào à?". Ngân nhìn vào màn hình máy tính, tay không ngừng click chuột rồi trả lời.

Ngọc xoay ghế về phía Ngân, vén mái tóc của mình, hai tay đặt ở thanh ghế, chân bắt chéo đung đưa: "Bên phòng Truyền thông sắp có nhân sự mới nha. Nghe bà An thư ký nói là đẹp trai lắm đó, sắp có trai để ngắm rồi". Ngân ngừng click chuột, ngập ngừng hồi lâu rồi quay sang nhìn Ngọc: "Ai nghỉ hả? Rồi có hỏi nhiêu tuổi không?". Câu trả lời của nhỏ đồng nghiệp chung Công ty, làm Ngọc nhận ra rằng, con gái ai cũng cực kỳ mê trai trẻ và đẹp, không riêng gì bản thân mình.

"Thì bà Hồng giám đốc ép nhỏ Châu nghỉ đó, tuyển thằng này vào, nghe nói đâu là người quen của bà Hoa bên nhân sự". Giọng nói của Ngọc đầy vẻ lo lắng về nhân thế của cuộc sống. Ngân buông bàn phím, kéo ghế sát lại chổ Ngọc, đưa mặt vào màn hình máy tính, nhìn Ngọc làm việc rồi thầm thì: "Gì? Nhỏ Châu sắp sinh mà, sao ép được?".

"Thì đó, đúng lúc nhỏ Châu hết HĐLĐ luôn, mà nghe nói vẫn cho hưởng thai sản. Mà ngộ ghê ha, con người ta đang có thai, sao lại chấm dứt hợp đồng được ta". Ngọc gõ tay xuống bàn ra vẻ khó hiểu. [- Truyện được post độc quyền tại web thanhlau -]

Ngân lùi ghế lại vị trí cũ, nhóm người lấy tập tài liệu trên bàn làm việc, tay có vẻ hơi run run, Ngân tiếp tục câu chuyện: "Ác ghê ha. Không sợ quả báo sao trời, ê mà... không biết nhỏ Châu làm gì hay sao đó, mà mấy người trong phòng không ưa, rồi cô lập con nhỏ, chắc chờ cơ hội để loại nè". Có vẻ cả hai đang rất ấm ức khi nghe được tin này, không chỉ mỗi Ngọc với Ngân đâu, mà bất kỳ ai cũng đều phải vậy. Mãi tám chuyện của Châu, mà cả hai quên để ý mọi người xung quanh đang nhìn mình.

Ngọc là cái đứa chuyên đi hóng drama và về kể với Ngân, nhỏ Ngọc này tốt tính, nhưng hơi cục mịch. Chơi khá thân với Ngân. Ngân chợt nhớ hình như có kết bạn zalo với Châu thì phải, để nhắn hỏi thăm tình hình xem như thế nào:

- Ủa em, tháng mấy rồi?
- Dạ, thai tháng 8 rồi chị.
- Chị nghe nói em bị chấm dứt HĐLĐ hở?
- Dạ chị, sếp em bảo sợ khi em sinh rồi em nghỉ dài hạn nên chấm dứt. Khi nào muốn làm lại thì nói với sếp để bố trí công việc mới.
- Sao khốn nạn vậy?
- Em cũng không biết nữa chị. Bữa giờ em cũng buồn.
- Hjx, tội em ghê. Thôi ráng giữ sức khỏe để mẹ tròn con vuông nha.
- Dạ, em cám ơn chị.
- À, em nhắn cho chị Quy bên chế độ, để chị làm thai sản nha, có gì chị ấy hỗ trợ em.
- Chị cho em zalo chị Quy đi.
- Uhm. Để chị gửi. Nhớ là khi em sanh, em phải báo cho chị ấy liền nha.
- Dạ, em biết rồi.

Đúng là cuộc đời mà, lòng người khó đoán. Tự dưng Ngân không còn tâm trạng làm việc, bỗng thấy khó chịu trong người, tính rủ nhỏ Ngọc nghỉ buổi chiều đi cafe ngắm trai, cho tâm hồn thoải mái, chứ nhìn Văn hóa và cách cư xử của mọi người trong Công ty, Ngân cảm thấy ngột ngạt đến mức bí thở. Chưa kịp rủ thì tin nhắn của Quang hiện lên: "Cafe không em? Anh nhớ em quá".

Ngân lưỡng lự, xong quay qua nhìn Ngọc: "Ê, Tí đầu giờ đi cafe hông?" Ngân nháy mắt. Ngọc dừng gõ bàn phím, quay mặt qua, hai mắt sáng trưng: "Với ai vậy?".

Ngân cầm điện thoại, mở ảnh trong bộ sưu tập ra khoe: "Với Zai bà ơi. Lão Quang hôm bữa đó". Ngọc ngẩn người suy nghĩ rồi quay sang hỏi: "Quang? Quang nào má?"

"Quang mà tui với bà đi xem phim gặp, xong ổng rủ đi ăn, nhớ không?" Ngân cố diễn tả lại cho Ngọc hình dung về bạn của mình, nói xong Ngân chọn một tấm ảnh mà mình đã chụp lén Quang, chìa về Ngọc: "Xem cho rõ đi, đừng kéo trái hay phải nha, nổ mắt đó bà". Nói rồi Ngân cười đầy nham hiểm.

"À.. à, nhớ rồi, ông Quang đẹp trai". Lúc này giọng Ngọc hơi lớn thì phải: "Trả nè má, bộ lưu nhiều ảnh mây mưa hay sao mà không cho vuốt trái phải vậy bà".

- Nhỏ thôi bà nội, nói tới trai là sáng rực lên. Đi không? Chiều nha, để trả lời ổng.
- Đi. Vậy để tao xin nghỉ buổi chiều.
"Ờ, tao cũng nghỉ luôn. Đi ăn trưa xong ra cafe". Ngân chốt cuộc hẹn với Ngọc.

Cuộc sống của dân công sở ngoài việc hóng drama từ đồng nghiệp khác phòng thì còn phải đi ngắm trai để có thêm động lực sống cho ngày mai. Câu chuyện về Châu đã bị lãng quên ngay khi Quang nhắn tin. Có vẻ như Ngân đi làm vì đam mê, còn trai chính là động lực để Ngân nhìn thấy cuộc sống có màu hồng thì phải. [- Truyện được post độc quyền tại web thanhlau -]
...

Ngọc trở mình, với tay cầm điều khiển tăng nhiệt độ phòng vì quá lạnh, kéo chăn đắp ngang ngực, tay cầm điện thoại nhắn: "Ê bà", chưa kịp gửi tin thứ hai thì Ngân đã trả lời: "Gì má, giờ này mà ê ê cái quần", tin nhắn zalo của Ngọc gửi đến khi màn hình điện thoại hiện con số 22:06. Ngân xoay người nằm nghiêng, đặt bàn tay lên những ngón tay của Quang trên ngực mình, rồi từ từ di chuyển bàn tay ấy ra phía sau, nơi cậu nhóc của Quang đang cựa đầu vào khe mông Ngân, vừa vuốt vuốt dọc thân cậu bé, vừa nằm đợi xem Ngọc nói gì tiếp theo.

- Biết tin gì chưa?
- Tin gì? Có thai hả? - Ngân buông cậu nhỏ trên người Quang ra để trả lời tin nhắn.
- Ông Lâm phòng tui bị cắt thị trường. Thai cái lol nè, thất nghiệp đến nơi. - Qua cách trả lời tin nhắn, Ngân cảm nhận được Ngọc hơi tức giận thì phải.
- Khi nào? - Ngân quay sang hôn vào môi bạn cùng giường đang nằm cạnh mình: "Anh mệt hông? Ngủ tí đi, em nhắn tin với con Ngọc tí rồi em ngủ". Miệng thì nói lời ngon ngọt, tay thì ôm trọn hai trái nho của Quang rồi tự mình đưa lên mũi ngửi. Quang nhìn Ngân đầy âu yếm: "Tí mút nó cho anh nha, anh ngủ mới ngon", nói xong Quang còn nháy mắt, biểu cảm gương mặt nhìn đểu vãi ra. Nhưng chỉ cần anh ấy thích là được, Ngân sẽ tận dụng những khoảnh khắc khi ở cạnh Quang, trước khi Quang về làm chồng người ta. Quang xiết mạnh vòng tay mình vào cơ thể Ngân.


be799bf77193bd40ec50cf9ebb194bf2.jpg

(ảnh sưu tầm)​

"Chuẩn bị, hình như tháng sau. Phòng tui bị chia làm hai. Một nữa thì ổng quản, nữa còn lại qua ông Sang". Ngọc thả icon mếu máo.

"Rồi bà thì sao?". Có chút gì đó chạnh lòng cho Ngọc, để điện thoại lên bụng, hai chân Ngân dang rộng, dùng hai tay mình nắm tóc Quang. Ngân nhắm hờ đôi mắt, thưởng thức từng cái đá lưỡi của Quang, cảm nhận chiếc lưỡi kia đang luồn vào bên trong, chỉ cần sâu một tí chứ em không cần anh phải lâu đâu chàng trai ạ. Ngân nghĩ thầm.

"Bà nghĩ ổng giữ tui không? Mà tức mẹ Trinh ghê, đi họp mà không nói tui nghe". Ngọc đang tức anh ách khi Trinh là người chị em chơi thân với Ngọc gần ba năm trời lúc còn làm việc cùng nhau, sau này do thay đổi hình thức kinh doanh nên phòng bị dẹp, Ngọc thì về kênh GT2 và MT, Trinh về làm trợ lý Giám đốc cho bên Kho. So ra bà Trinh này cũng có chút ghê gớm, mà càng ghê gớm thì càng phải rón rén lo sợ khi về phòng mới.

"Vậy ai nói tin này cho bà?". Tay Ngân cầm chặt tay Quang khi anh chàng đưa các ngón tay vào sâu bên trong cô bé của mình, miệng rên khe khẽ, hai chân Ngân trụ dưới giường, nãy mông lên một tí. (Quang ơi là Quang, anh có thể cho em nghỉ sướng để tập trung nhắn tin không anh). Ngân nghĩ thầm.

"Thì mấy đứa phòng tui chứ ai. Tui qua bên ông Sang". Cũng may, còn có người báo trước cho Ngọc, chứ đợi đến ngày nhận mail thông báo từ Nhân sự thì sẽ rất bất ngờ.

"Trời, qua đó khó làm việc lắm nha. Hay bà xin qua phònh tui đi". Quang đẩy Ngân hơi mạnh thì phải, làm Ngân nhắn nhầm chữ g thành h của từ phòng, cứ như thế Quang liên tục đưa hai chân Ngân lên cao, đẩy liên hồi, da thịt chạm nhau kêu pạch pạch thêm tiếng ú ớ không thành lời từ Ngân, một mối quan hệ không ràng buộc được gọi tắt là FWB.

"Thôi, chắc tui xin nghỉ. Qua phòng bà ai nhận?". Hai mắt Ngọc tròn xoe thay cho cái icon đính kèm. Ánh sáng của điện thoại, hất thẳng vào gương mặt đầy vẻ lo âu của Ngọc.

"Ờ ha. Sao dạo này Công ty chán vậy ta". Ngân buông điện thoại xuống, hai tay choàng cổ Quang rồi ghì xuống ngực của mình. Cơ thể trần truồng ôm lấy nhau, tiếng nút lưỡi vang lên nghe cành cạch, mặc cho nhỏ Ngọc bên kia nằm đợi tin nhắn. Ngân vì trai mà tâm hồn điên đảo. Ngân mê trai mà bỏ quên bạn bè.

Nhạc chuông zalo vang lên, Ngân buông tay ra khỏi cơ thể Quang, nghĩ thầm, chết mẹ, quên trả lời tin nhỏ bạn mình. Ngân tắt chuông, mở zalo ra đọc tin của Ngọc gửi: "Thay máu mà. Lọc hết luôn đó. Thôi ngủ đi, mai kể vụ mẹ Hồng giám đốc Truyền thông cho nghe, ghê lắm". Vội vàng trả lời tin: "Nãy giờ ngủ quên, nhiều chuyện, kể luôn giờ đi bà". Ngọc gửi lại icon đầy nham hiểm kèm dòng tin: "Thôi, tui buồn ngủ rồi, mai mua tui ly cafe, xong tui kể cho nghe". Mặc dù có trai nằm cạnh nhưng không thể dập tắt tính nhiều chuyện vốn có của bản thân: "Thứ chó". Rồi buông điện thoại xuống, quay sang ôm chầm lấy Quang. Ánh đèn ngủ tròng phòng từ từ chuyển màu do bàn tay ai đó điều chỉnh. Bóng của cả hai quấn lấy nhau, nhìn qua lớp gương treo trên tường trông đầy chất nghệ thuật như đang sống ở đất nước Nhật.
...

Quang chở Ngân đến Công ty rồi anh chàng phóng xe đi làm, hôm nay Ngân diện chiếc đầm xòe ngắn kiểu công chúa trông thật dễ thương, cùng lúc Ngọc vừa chạy xe tới: "Đù má, mặc đầm mới, trai chở đi làm, mới săn ai à?" [- Truyện được post độc quyền tại web thanhlau -]

Vừa tháo dây nón bảo hiểm, vừa nhìn theo dáng Quang đang xa dần, Ngân xoay người và đánh vào tay Ngọc: "Ông Quang đó mẹ, trai đâu mà săn hoài".

"Hèn gì, tối qua tao gọi video call cứ bấm máy bận, đồ cái thứ mê trai. Rồi cafe tao đâu?". Ngọc nghểnh mặt nhìn Ngân, biểu cảm gương mặt rất dễ thương, với thân hình mũm mĩm, trông rất thích mắt, nhiều khi Ngân cũng muốn rủ Ngọc thử cảm giác cùng Quang nhưng sợ. Ngân không sợ Quang sẽ là của Ngọc, mà Ngân sợ mình sẽ bị cuốn theo cái cảm xúc ấy. Thôi thì... Ngân dập tắt mớ suy nghĩ không được trong sáng trong đầu với câu nói: "Vô cất xe đi, rồi bấm vân tay xong lên căn tin tám bà nội. Con mời ăn sáng và cafe".

Cả hai tám chuyện vụ bà Hồng Giám đốc phòng Truyền thông, hèn gì cả Công ty không hiểu vì sao mà bả leo lên được vị trí đó, Ngân thở dài ngao ngán, thì ra là đã gạ Chủ tịch, công nhận mấy cha này mèo mỡ ghê. Rồi không hiểu sao nhỏ Vân đang yên đang lành bị cho thôi việc, ai bảo đi kể chuyện ông Sang Giám đốc GT1 cặp bồ với con nhỏ kinh doanh làm gì. Ôi... chuyện tình công sở. Đang mãi mê nghĩ về Quang thì Ngọc quay qua hất vai Ngân và nói: "Ê, hay là bà gạ cha Minh sếp bà đi. Biết đâu lại được lên chức, cháu rể Chủ tịch mà".

Ngân nhìn chiếc ly trên bàn, tay cầm ống hút rồi khoáy nhẹ, cho lớp nước đá và cafe tan vào nhau, ngước mặt nhìn cô bạn sắp trở thành đồng nghiệp cũ: "Cháu gì? Súng bắn không tới mà cháu gì? Mùa dịch năm ngoái, ổng với con Loan phòng ổng tò tí te, bị tụi IT thấy cả hai bước ra từ phòng nhân viên kìa má. Vợ ổng làm um lên, nên nó mới đưa đơn nghỉ đó. Tui mà nhào vô có khi tui nghỉ trước bà. Có mà điên à, với cha Minh không phải gu tui bà ơi".

Hai tay Ngọc chống cằm, nhìn ra cửa xa xăm: "Ờ hen, tui nhìn ổng không chút cảm tình, ông đó mà không cưới cháu của Chủ tịch thì biết bao giờ ổng mới bò lên chức đó nhỉ? Người có số hen". Ngọc mãi mê tám chuyện đời công sở, quên để ý ly cafe trên bàn đá đã tan ra thành nước. "Thôi đi xuống phòng xem bà Thủy pháp chế hôm nay mặc đầm gì, nhìn mẻ nhí nha nhí nhảnh thấy phát mệt, làm như mình mẻ là công dân gương mẫu, mở miệng ra là luật này luật nọ, quy định này quy định kia, nghe mẻ nói điện thoại với mấy cha mà thấy ghét".

Ngân nhìn giọng điệu của Ngọc diễn tả giám đốc pháp chế mà buồn cười, nghĩ cũng lạ, sao người ta hay tỏ ra mình là người có trình độ chỉ dựa vào tấm bằng Đại học thế nhỉ. Biết đâu chừng...

Chuông điện thoại của nhỏ Linh trưởng nhóm thư ký GT1 vang lên, chắc cha nào gọi làm phiền, nghe cách trả lời đầy cộc cằng, vừa tắt điện thoại thì nhỏ trưởng nhóm Admin đập bàn cái RẦM: "Ngu như con chó, vậy mà cũng bò lên được chức đó, suốt ngày đi hỏi vòng vòng, mẹ nó chứ".

Ngân và Ngọc nhìn nhau cười, chắc cha Sang gọi hỏi gì đây mà. Giọng nhỏ đó công nhận to và vang ghê, chắc cả tầng nghe hết. Nhưng mọi người quen rồi, chuyện nhân viên chửi sếp là bình thường ở huyện. Phía bên kia, Giám đốc tài chính, pháp chế, nhân sự nhìn nhau lắc đầu và mỉm cười.

Lạ ghê, cái Công ty gì mà như cái chợ, lãnh đạo thì toàn nhờ mối quan hệ quen biết, không con ông cháu cha thì cũng dựa vào vốn tự có của bản thân. Nhắc mới nhớ vụ cha Lâm sếp của Ngọc, cặp bồ với Duyên - nhỏ nhân viên, sắm sửa đủ thứ rồi quản con nhỏ mà không cho nó danh phận, nó tức nó bỏ rồi quay lại khóc lóc, van xin, quỳ lạy kiểu trong femdom.

"Cô chủ ơi, đừng bỏ con" - Ông Lâm quỳ bên dưới, van xin Duyên đừng bỏ rơi mình.

Nhìn mặt ông Lâm, Duyên vô cùng tức giận, tay cầm chiếc quần lót đang nằm trên giường, thẳng tay nhét vào miệng ông Lâm, "Mày bớt sủa đi thằng chó, câm mồm mày lại cho tao". Duyên cầm điện thoại lên quay cảnh con chó dưới chân mình đang say sưa dùng hai tay cầm chiếc quần đầy mùi dâm thủy, mùi mồ hôi sau một ngày làm việc xen lẫn một ít mùi nước tiểu còn xót lại bên trong, kèm câu nói: "Tao biết sở thích mày mà, chỉ cần mày ngoan ngoãn nghe lời tao, tao sẽ không bỏ mày, và cho mày ngửi cái quần của tao, cho mày thưởng thức những gì tao sẽ thải ra". [- Truyện được post độc quyền tại web thanhlau -]

Như được khơi dậy bản năng của loài thú, trong vô thức ông Lâm trổi dậy phần con: "Gâu gâu... con biết cô chủ thương con mà, con sẽ ngoan để cô chủ cho con hầu hạ, ban ngày con là sếp, khi chiều về con sẽ là chó hầu hạ cô chủ". Ông Lâm cuối đầu sát sàn, bò bốn chân tiến lại gần Duyên. Duyên đặt bàn chân mình lên đầu ông Lâm: "Ngoan lắm, mày ngoan lắm" vừa nói Duyên vừa chà lòng bàn chân mình.

Ông Lâm cuối sát mặt xuống sàn miệng lấp bấp: "Dạ thưa cô chủ, đầu của con là thảm chùi chân của cô, là ghế cho cô ngồi", vừa nói tay ông vừa sờ vào hạ bộ, thỉnh thoảng ông đưa tay cầm chiếc quần lót đưa vào mũi và ngửi. Cái mùi đàn bà bên trong chiếc quần lót làm ông không thể cưỡng lại. Thân thể ông hơi co giật. Dường như Duyên đã nhận ra điều gì đó, nên lấy bàn chân ra khỏi đầu ông Lâm. Hất mặt nói: "Mày bò sang chổ khác tao xem nào". Giọng nói đầy đanh thép của Duyên, làm ông Lâm run cằm cặp.

Ông Lâm ngẩng mặt lên nhìn cô chủ, lưỡng lự trong giây lát rồi từ từ bò sang chổ bên cạnh, trên đầu thân dương vật của ông vẫn còn đọng lại chất trắng đục, phía dưới sàn thì vương vãi tinh dịch được xuất ra. Duyên cuối người một tí, đưa tay tán thẳng vào mặt ông một cái bóp rõ to. Tay Duyên có vẻ hơi rát do cái tát vừa rồi: "Ai cho mày xuất hả thằng chó?, dọn sạch ngay cho tao, nếu không muốn tao tống cổ mày ra khỏi căn hộ này. NHANH !".

Ông Lâm lúng túng xoay người, cuối đầu xuống, le lưỡi ra liếm sạch đống tinh dịch của mình, hình như ông muốn nôn ra, tiếng ọe được phát ra. Duyên đứng thẳng người dậy đá vào mông ông một cái mạnh. Lưng ông Lâm thẳng đứng vì cú đá của Duyên, ông á lên một cái: "Chết con rồi cô chủ ơi". Ông vội vàng lấy tay xoa xoa bìu của mình, hình như bàn chân của Duyên đá trúng hạ bộ ông thì phải. Duyên mảy may không chút xót xa.

...

"Ê, nhân viên mới của phòng Truyền thông kìa. Nhìn đẹp trai hen. Má, có khi nào là kép của bà Hồng không bà". Ngọc đá chân Ngân ra hiệu xem tin nhắn ở zalo mặc dù cả hai ngồi sát nhau.

Ngân ngước nhìn chàng trai trẻ, rồi mỉm cười: "Biết đâu là vậy, bả ly hôn chồng rồi mà, mà nghe nói đợt đi du lịch, bả cặp ông giám đốc khu vực dưới miền Tây mà?".

Ngọc vừa gõ bàn phím vừa trả lời tin nhắn:

- Ông đó có một đời vợ, nghe nói mới đám cưới nữa, giờ cặp bà nội này. Có vẻ thích xài chồng chung. [- Truyện được post độc quyền tại web thanhlau -]

- Có hình không? Xem đẹp cỡ ông Quang không bà. - Ngân nhanh tay gõ bàn phím trả lời tin.

- Để tui đi xin. Chờ tí.

Công nhận nhỏ Ngọc giao lưu rộng ghê, ai cũng biết, ai cũng thân. Rồi không biết khi nó nghĩ, ai là người tám với Ngân đây. Làm việc với nhỏ Linh, trưởng nhóm thư ký GT1 thì sao mà làm được, tụi nó quý sờ tộc lắm. Ngân ngao ngán thở dài.

"Bà Hồng nãy dẫn nhân viên mới đến giới thiệu, giới thiệu hay là khoe kép mới không biết nữa. Công nhận trai trẻ bây giờ gu mặn ghê, thích lái máy bay, à không, lái phi cơ hạng nặng chứ. Sướng ích gì đi lái máy bay mày nhỉ? Đau đầu thêm." Ngân vừa đi ăn trưa vừa nói chuyện với Ngọc.

"Đau đầu trên nhưng sướng đầu dưới thì sao mày" - vừa nói Ngọc vừa chọt vào eo của Ngân rồi bung lên cười.

- Chắc bồ bả rồi đó, bình thường mấy nhỏ nhân viên mới, bả có dẫn giới thiệu đâu, mà người ta vẫn biết. - Ngân vừa nói vừa cầm khay cơm tiến lại bàn ăn.

"Kiểu gì mà tối nay không có tiệc phòng bả. Ủa mà bà làm phòng Mar thì liên quan gì đến công việc bồ của bà Hồng?". Đặt khay thức ăn cạnh Ngân, Ngọc quay qua tìm hai cái ghế để ngồi.

"Chạy chương trình khuyến mãi má ơi". - Nhìn khay thức ăn dành cho nhân viên đầy ngao ngán, Ngân đem theo sự bực dọc vào câu trả lời.

"Ờ hen, mà chiều nay tui gửi mail cho ông Lâm xin nghỉ". - Ngọc cầm muỗng xới cho tơi cơm, nói nhỏ: "Nhìn tệ hơn chén cơm tui cho con lu nhà tui ăn nữa".

Ngân quay sang nhìn Ngọc: "Gâu gâu... ăn cơm đi cô chủ". Đưa muỗng cơm vào miệng, vừa nhai vừa trò chuyện: "Sao gửi đơn sớm vậy? Thôi ở lại làm với tui cho vui. Bà nghỉ tui buồn lắm. Có ai chơi đâu".

"Thôi, nghỉ trước khi chuyển phòng. Qua bên con Linh mệt lắm, với đó giờ ở Công ty mình không thích nhận người từ phòng khác mà, trừ khi được sếp phòng đó giành về, còn không thì kiểu gì cũng bị hành cho tự đưa đơn". Ngọc vừa nói vừa dùng nĩa đưa miếng trứng chiên vào miệng cắn.

Ngân có chút hụt hẫng trong lòng. Không biết từ khi nào mà hai đứa trở thành một phần không thể thiếu của nhau. Giờ còn lại mình Ngân, sẽ phải như thế nào đây... [- Truyện được post độc quyền tại web thanhlau -]

...

Nhân sự gửi thông báo sát nhập phòng, trước là GT1 và GT2, nay nhập làm một, nhân sự bên MT vẫn giữ nguyên, cùng lúc nhỏ Ngọc bàn giao công việc cho nhân viên mới, vậy là chỉ còn không đầy một tuần nữa, Ngọc sẽ trở thành đồng nghiệp vừa mới cũ, sau là đồng nghiệp cũ rồi sau nữa là đồng nghiệp đã cũ sao? Ngân quay qua nhìn Ngọc đang tỉ mỉ hướng dẫn nhỏ nhân viên mới. Thấy buồn buồn, cuộc vui nào cũng sẽ có lúc tàn. Nên Ngân quyết định rủ Ngọc tối nay đi ăn đồ nướng, xem như tiệc chia tay.

Ngân tranh thủ đi sớm 30 phút, ghé Đồng hồ số 1, chọn một món quà tặng Ngọc, xem như bản thân mình rất trân trọng khoảng thời gian đã làm đồng nghiệp với nhau, hi vọng Ngọc sẽ lưu giữ khoảng thời gian ngắn ngủi này và luôn nhớ về Ngân.

"Ê bà, thằng bồ bà Hồng kìa". Ngọc hất mặt về phía xa xa, khi nhìn thấy bạn nhân viên bên phòng truyền thông đi cùng đám bạn.

Ngân quay lại nhìn, gật đầu buông câu: "Đẹp trai đó, nhưng..."


Hết chương I.

Tim cho tác giả để có động lực đều tay nha các Anh/Chị/Em.
 
Chỉnh sửa cuối:
Top